(AHVN – Mùi và Phả là bộ ảnh mà có lẽ những ai quan tâm tới ảnh báo chí đều biết. Bộ ảnh đạt giải Ảnh báo chí thế giới, mục ảnh đời thường năm 2008. Bộ ảnh gây ấn tượng với sự trần trụi được thể hiện bằng những thủ pháp nghệ thuật mạnh mẽ. Theo những nhà nghiên cứu bộ ảnh đánh dấu một dấu mốc mới của nhiếp ảnh Việt Nam với cách thể hiện hiện đại, nội dung bắt đầu mang tính thể nghiệm, khai thác số phận con người qua ảnh nhân văn sâu sắc. Sự thành công của bộ ảnh không phải là giải thưởng hay sự quan tâm của công chúng mà nó là mang lại cho chị Mùi và con trai sự thay đổi tích cực, có thể nói là thay đổi số phận. Số phận của chị Mùi sẽ được AHVN đăng tiếp trong bài sau.) Max Điên – Tôi gặp chị Lê Thị Mùi và đứa con trai chị lang thang trên cầu Long Biên vào một chiều nọ. Tôi theo dõi họ từ rất xa, chị Mùi khoác tay nải trên vai, chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần cộc, phía trước, thằng con trai chị đang lon ton chạy chân trần. Tôi đã đi theo hai mẹ con chị cả ngày hôm đó, từ lúc trên cầu đến khi hai người tới một bãi tắm ven sông Hồng, và đã chứng kiến tình mẫu tử tuyệt vời của họ. Tối hôm đó, sau khi lang thang cả ngày cùng mẹ con chị Mùi, tôi cảm thấy trong mình có cái gì đó thật khác lạ. Niềm hạnh phúc giản đơn của họ cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi và thôi thúc tôi tiếp tục tìm hiểu và cảm nhận cuộc sống của mẹ con chị. Thế rồi tôi đâm ra ngưỡng mộ cái tình mẫu tử ấy. Tôi lang thang theo họ suốt 2 tuần liên tục, cảm nhận mối liên kết giữa hai người, về ước mơ giản dị và tâm trạng ngập tràn niềm hy vọng của mẹ con chị.